tường thành không cô độc

0001PK Tranh Canvas Mã Đáo Thành Công. Nhà sản xuất: Đang cập nhật | Tình trạng: Còn hàng. 1.059.000₫ 1.512.000₫. ( Giá chưa bao gồm VAT ) Thông tin sản phẩm: Phòng khách là không gian trang trọng nhất trong nhà bởi đây là nơi cả gia đình cùng nhau sum vầy, trò chuyện và đón tiếp CŨNG ĐỌC: Millie Bobby Brown có một câu trả lời chung cho Tất cả các câu hỏi về mục yêu thích của cô ấy trong'Stranger Things' Bạn có bối rối không? Đúng, Noah cũng bối rối. Các thành viên khác cũng chia sẻ một số khoảnh khắc hài hước trong cuộc phỏng vấn này. Họ Bài đọc Nội dung chính Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ của tía con An với chú Võ Tòng - người đàn ông cô độc giữa rừng. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó cho người đọc thấy được tính cách, tinh thần kiên cường dũng cảm của những con người trong thời kì đất nước bị xâm chiếm. Chuẩn bị 1 Câu 1 (trang 15, SGK Ngữ văn 7 tập 1) TIN LIÊN QUAN. [Video] [Video] 9X Đinh Nhật Cát Tường. Từ bỏ công việc với mức lương 25 triệu đồng/tháng, cô gái 24 tuổi Đinh Nhật Cát Tường thành lập và phát triển thương hiệu đồ lót Sexy Forever cách nay hai năm. Hiện doanh thu hằng tháng vượt ngưỡng 100 triệu đồng là Nữ biên kịch quyết tâm cải tạo lại căn hộ 60m² thành không gian sống tươi sáng, trang trí bằng những món đồ nhỏ độc đáo Để có được không gian sống không gò bó, tường ngăn được phá bỏ và các phòng thông với nhau. cô nàng không quên sử dụng những món đồ Site De Rencontre Gratuit Non Payant En Belgique. You're Reading a Free Preview Pages 13 to 35 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Page 42 is not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 46 to 50 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 77 to 91 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 107 to 120 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 151 to 220 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 236 to 286 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 301 to 310 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 321 to 354 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 360 to 367 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 387 to 414 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 421 to 429 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Pages 436 to 455 are not shown in this preview. You're Reading a Free Preview Page 466 is not shown in this preview. Edit Cải Trắng Chương 20 Nói lời tạm biệt Chiến tranh và hòa bình’ … Hai người đều im lặng ăn phần cháo của mình. Liễu Khê là người hay hấp tấp, đương nhiên không chịu được bầu không khí nặng nề này, cô nàng đành kiếm chủ đề phá vỡ cục diện bế tắc “ Gần đây chị bận lắm hả? Mỗi lần tới tìm chị đều thấy chị đang ở phòng phẫu thuật. ” Cố Hiểu Thần ừm một tiếng, nói “ Tham gia vào tổ Lục Hằng, giờ có hơi bận. ” “ Haizz!! ” Liễu Khê thở dài “ Đúng là giống hệt như Hoằng Dịch, ngâm mình ở trong phòng phẫu thuật, tránh xa ánh mặt trời. ” Nhắc tới Mục Hoằng Dịch, Cố Hiểu Thần lại cảm thấy mình không bằng người ta, đành cười tự giễu “ Làm sao chị so được với cậu ấy. ” Liễu Khê gật đầu đồng tình “ Đương nhiên là không so được rồi, anh ấy đang liều mạng, ai muốn so với anh ấy chứ. ” Ai cũng biết, kể từ ngày Lận Yên trốn sang Pháp, Lận Thần đã uy hiếp không được ai đi tìm nó, từ đấy Lận Yên mai danh ẩn tích. Và cũng từ đó trở đi, Mục Hoằng Dịch luôn đắm mình trong phòng phẫu thuật, dùng công việc để khiến bản thân mình trở nên tê liệt. Vừa học vừa nhảy lớp, nghiên cứu sinh cùng khóa với hắn vừa tốt nghiệp thì hắn đã được đi dạy rồi. Cố Hiểu Thần buông thìa, cô nhìn một mảnh trời nhỏ dưới mái hiên. Ăn xong bát cháo nhìn ra ngoài đã thấy mây đen giăng đầy, u ám vô cùng. Liễu Khê nhìn theo hướng mà Cố Hiểu Thần đang nhìn. Cô nàng lười biếng đưa tay chống cầm, nhỏ giọng lẩm bẩm “ Xem ra, thành phố Bắc Kinh chuẩn bị nghênh đón một trận bão táp rồi. ” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã bị che kín không một kẽ hở, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo ở trong ánh sáng mờ mờ cũng trở nên mơ hồ. Chợt, cơn mưa to tầm tã ập tới, hàng ngàn hạt mưa rơi xuống, trong ánh mắt cô như muốn gọt rửa sạch sẽ tất cả. Liễu Duệ vừa ngẩng đầu thì thấy quang cảnh này. Bầu trời xám xịt, mưa xối xả, sự im lặng khiến lòng người nặng nề, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt chứa nhiều tâm tư. Con ngươi của cô, cất giấu một màn mưa, giấu đi những câu nói. Giống như là năm đó, che đi tất cả những việc liên quan tới anh. Một trận mưa lớn giữ bọn họ ở lại quán cháo nhà họ Tửu. Trời mưa lớn khiến cho người đang đi trên đường vội vàng tìm chỗ trú mưa, cũng có những người đi tới quán cháo để tránh mưa, Lục Hằng cũng thế. Anh ta vỗ vỗ áo khoác đã bị ướt nhẹp của mình, vừa quay người thì thấy Cố Hiểu Thần. Bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, đột nhiên cảm thấy rung động. Đợi tới khi khôi phục tinh thần, Lục Hằng kéo tay áo khoác lên, anh ta vẫn duy trì vẻ lịch sự tao nhã thường ngày, gật đầu với cô một cái. Cố Hiểu Thần thu hồi ánh mắt của mình, lịch sự đáp lại “ Giáo sư Lục. ” Lục Hằng cười nhạt, dáng vẻ vô cùng nho nhã “ Cựu Mạch hay nói nếu không thấy cô ở bệnh viện thì chắc là đang ở quán cháo nhà họ Tửu, xem ra lời này khá đúng. ” “ Cháo ở đây khá ngon. ” Cố Hiểu Thần nói. Nghe ra được sự khách sáo trong lời nói của cô, Lục Hằng đành rút ngắn câu nói lại “ Ngày khác tôi sẽ nếm thử. ” Liễu Khê cảm thấy có cái gì đó không bình thường ở đây, đôi mắt cô nàng sáng quắc nhìn về phía Lục Hằng, sau đó hỏi Cố Hiểu Thần với giọng nói mập mờ “ Đây là… ” Ánh mắt Cố Hiểu Thần di chuyển, cô liếc nhìn Liễu Khê đang không an phận chút nào. Liễu Khê nhe răng cười, giả ngây giả ngô “ Chị không giới thiệu chút sao? ” Quan sát Liễu Khê một lúc, sau đó Cố Hiểu Thần mới giới thiệu Lục Hằng “ Trưởng khoa ngoại, giáo sư Lục – Lục Hằng. ” “ À… ” Liễu Khê cố ý kéo dài chữ, nhìn anh ta với ánh mắt dò xét “ Hóa ra đây là giáo sư Lục, Lục Hằng!! ” Lục Hằng cười cười “ Cô quen tôi à? ” Liễu Khê cười đáp lại “ Hay nghe Hiểu Thần nhắc tới, hôm nay tôi mới được gặp anh, quả nhiên là danh bất hư truyền. ” Lục Hằng cởi áo khoác ra. Trong nháy mắt, dưới ánh đèn mờ mờ, anh ta thấy được một người đang đội mũ quân nhân, thần kinh vừa mới được thả lỏng lại trở nên căng thẳng. Liễu Khê tự giác nghiêng người sang rót cho Lục Hằng một cốc nước. Ngay trong giây phút này, Lục Hằng cảm nhận được có đôi mắt đang cố nhìn thấu mình. Bốn mắt nhìn nhau, giông bão nổi lên. Bên ngoài mưa gió điên cuồng, trời tối sẩm lại. Gió thổi khiến lá cây bay tứ tung loạn xạ, càng lúc càng nhiều, giống như là vũ trụ đang mở lớn miệng, liên tục hút lấy, không ngừng nghỉ cũng chẳng báo trước. Giao chiến bằng ánh mắt biến đổi khôn lường, nhưng bề ngoài không tỏ vẻ gì. Liễu Khê đưa nước cho Lục Hằng “ Giáo sư Lục, anh uống nước đi. ” Lục Hằng không nhận, tiếp tục giao đấu với Liễu Duệ bằng ánh mắt, nhìn không chớp mắt. Thấy thế, Liễu Khê để cốc nước lên mặt bàn, đưa mắt nhìn người đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ là Liễu Duệ, cẩn thận gọi một tiếng “ Anh!! ” Liễu Duệ di chuyển ánh mắt, liếc nhìn Liễu Khê. Đóng băng không khí. Liễu Khê sợ tới nỗi dịch người về phía Cố Hiểu Thần để né tránh. Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị. Vốn anh đang định tìm lí do để đi trước nhưng anh không thể nán lại quá lâu. Thu hồi tầm mắt, anh cầm lấy mũ của mình, bước một bước lại dừng ở phía bên trái Cố Hiểu Thần, cố ý đè thấp âm thanh xuống để nói “ Anh đi trước. ” Chỉ thế thôi đã đi rồi? Trái tim cô như bị ai nhấc lên, cô xúc động tới nỗi đứng bật dậy, mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, dường như còn có cảm giác đang hờn dỗi với anh. Muốn mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì, nhìn anh, muốn nói lại thôi. Không đợi cô mở miệng, Liễu Duệ đã nói, đồng thời anh cũng đội lại mũ “ Tự chăm sóc tốt bản thân mình. ” Dừng một lúc, anh lại nói “ Cố Hiểu Thần, chờ anh trở về. ” Đối với tình huống này, quá quen thuộc rồi. Mắt cô như bị bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, cô không kiềm chế được, nước mắt như muốn trào ra bên ngoài. Trong đôi mắt anh hiện lên vẻ kiên định, anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt, không nỡ buông tay nhưng không thể cứ chần chừ như này, anh nói bằng giọng dứt khoát “ Anh đi đây. ” Cũng là từ biệt, nhưng khoảng cách năm năm đã khiến tâm tình cô bình ổn lại không ít. Cô không còn dây dưa một cách vô vị nữa, cô làm ra vẻ kiên cường gật gật đầu, để cho anh có thể an tâm rời đi. Từ tận sâu trong đáy lòng, cô vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng chỉ một tháng thôi, chỉ một tháng thôi. Hiếm lắm mới thấy cô nghe lời như vậy, khóe môi Liễu Duệ hơi cong lên, tay chạm vào mái tóc cô, xoa xoa đầu. Sau đó anh xoay người, từng bước một tiến vào màn mưa, rảo bước về nơi xa xăm. Trơ mắt nhìn anh đi khỏi đó, mặc cho nước mưa đang xối lên người, bóng dáng anh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, không hề ngã xuống. Thân ảnh màu xanh đó nhanh chóng bị nước mưa bao phủ, cuối cùng biến mất ở cuối ngõ nhỏ. Cố Hiểu Thần đưa mắt nhìn xuống nền đất, nhìn về nơi anh vừa mới đứng, ở nơi đó chỉ còn lưu lại dấu chân. In trên nền đất, hẳn là trước khi tới đây anh đã đi qua chỗ nào đó có bùn. Đường có bùn ở Bắc Kinh, đúng là rất khó tìm. Cô đoán rằng, nơi anh đã tới trước khi tới đây là sân huấn luyện có bùn… chiến tranh và hòa bình. Im lặng nhìn hai dấu chân in trên nền đất, trong lòng có ngàn nỗi lo. Có phải, những nơi mà anh đi qua đều rất yên bình, im lặng và… Sự bận tâm của cô, cô không hề che giấu, nó hiện lên rất rõ qua ánh mắt của cô, kiên định không thể phá vỡ được. Lục Hằng nhíu mày nhìn người trước mặt, giống như là người này không phải Cố Hiểu Thần. ** “ Giáo sư Lục, đây là giường MRI. ” Lục Hằng đang đứng xoay lưng về phía cửa bỗng quay sang ngồi vào ghế dựa, anh ta chống tay lên trán, không hề che giấu sự mệt mỏi, thanh âm nghe có hơi mất tinh thần “ Được rồi. ” Y tá nhìn về phía Lục Hằng bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó cô ấy đặt tư liệu ở trên mặt bàn rồi rời khỏi văn phòng. “ Mấy người có phát hiện ra không, cả ngày hôm nay giáo sư Lục cứ thất thần. ” “ Chắc là do Bắc Kinh đang mưa to đấy. ” “ Giáo sư Lục đúng là, chẳng qua chỉ là một cơn mưa thôi mà, làm như thất tình không bằng. ” Trang tài liệu vẫn còn đang dừng ở trang thứ nhất, Lục Hằng đưa tay nhéo ấn đường mình, hơi đau. Cúi đầu thì thấy phần nhận xét, là của Cố Hiểu Thần. Trên bìa còn có cả chữ viết của cô nữa, nét chữ cô không mềm mại giống như là những cô gái khác, nó mạnh mẽ, phóng khoảng, đúng là chữ cũng như người. Bàn tay Lục Hằng không tự chủ được mà vuốt ve nét chữ Cố Hiểu Thần, tâm trạng có chút hoảng hốt không tên. Diệp Cựu Mạch nghe thấy lời đồn thì tới tìm Lục Hằng, gõ gõ vào cửa văn phòng đang mở. Lục Hằng nhanh chóng khôi phục tinh thần, liếc mắt nhìn người đang đứng ở cửa một cái. Sau đó, anh ta yên lặng dùng một phần bệnh án khác che đi tờ nhận xét của Cố Hiểu Thần. Diệp Cựu Mạch không phát hiện ra, hắn đi vào, ngữ khí có phần lười nhác “ Nghe nói cậu thất tình? ” Lục Hằng cười khổ, khí chất nho nhã thường ngày đã sớm biến mất không còn tăm hơi. Diệp Cựu Mạch nhìn Lục Hằng như đang mất hồn, nhíu mày “ Rung động thật đấy à? ” Lục Hằng lắc đầu, không giải thích. Nếu hỏi anh ta có rung động thật hay không, thì chính bản thân anh ta cũng không rõ nữa. Chỉ là, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Hiểu Thần đứng lên thuyết trình phương pháp của mình, phong thái bình tĩnh, trầm ổn, phán đoán và sách lược của cô đã khiến anh ta nhìn bằng con mắt khác. Những người phụ nữ mà Lục Hằng từng gặp, chưa có ai có dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cô. Trong phòng họp, đôi mắt cô hiện lên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng, ung dung sắp xếp mọi thứ. Giống như là có ma lực nào đó, hấp dẫn anh ta. Một Lục Hằng với dáng vẻ như bây giờ, trước đây Diệp Cựu Mạch chưa bao giờ nhìn thấy. … Trong quán bar, Lục Hằng rót một ly tequila1, đó là ly thứ hai. 1Rượu Tequila Là rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi của loại rượu này được đặt theo tên địa phương chủ yếu sản xuất ra nó, vùng Tequila, bang Jalisco, trên cao nguyên phía Tây của Mexico. Dưới ánh đèn mờ mờ, Diệp Cựu Mạch nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu xanh nhạt trong ly thủy tinh. Lúc Lục Hằng định rót ly thứ tư thì Diệp Cựu Mạch lên tiếng ngăn anh ta lại “ Muốn biết không? Chuyện trước kia liên quan tới Cố Hiểu Thần. ” Lục Hằng ngà ngà say, anh ta híp mắt lại, đầu óc có chút không rõ ràng. Nhìn Diệp Cựu Mạch một lúc, sau đó anh ta cong môi lên, tựa như một nụ cười nhạo. “ Nói thật, trong trận chiến lần này, ngay cả chút cơ hội thắng cuộc mỏng manh cậu cũng không có. ” Diệp Cựu Mạch thẳng tay rắc muối vào miệng vết thương của Lục Hằng. Lục Hằng hừ lạnh một tiếng “ Anh em?! Khá đấy!! ” Diệp Cựu Mạch vỗ vỗ vào vai Lục Hằng, cong môi tiếp tục nói “ Cố Hiểu Thần yêu sớm quá. ” Lục Hằng híp mắt, có chút kinh ngạc “ Yêu sớm?! ” Thoạt nhìn cô không hề giống một cô gái yêu sớm. Cô lạnh lùng, cô kiên định, tất cả đều toát lên sự trưởng thành của cô. Thành tích của cô hẳn là đứng đầu lớp, cũng không biết một cô gái như thế thì chung sống hòa đồng như thế nào với các bạn cùng lớp đây. Cho nên khi đối mặt với các đồng nghiệp, hình như cô cũng không nhiệt tình lắm. “ Với Liễu Duệ. ” Diệp Cựu Mạch tiếp tục nói cho Lục Hằng nghe “ Là Cố Hiểu Thần theo đuổi cậu ấy. ” Hoàn toàn đập nát hình tượng của Cố Hiểu Thần’ trong lòng Lục Hằng. Lục Hằng cúi đầu, bỗng nhiên trong đầu anh ta hiện lên tình cảnh lúc ở trong quán cháo nhà họ Tửu, có hơi mất tự nhiên di chuyển ly rượu “ Vì sao lại nói với tôi những chuyện này? ” “ Coi như là vì dân mưu lợi đi. ” Diệp Cựu Mạch nói bằng giọng nửa đùa nửa thật. Lục Hằng cười một cách cứng ngắc, sau đó rót thêm ly rượu nữa. Nửa tiếng sau, hai người đã uống được khá nhiều, bọn họ tính tới việc trở về nhà. Ra khỏi quán bar, bên ngoài bậc thang mưa vẫn rơi không ngừng, Diệp Cựu Mạch đưa mắt nhìn bầu trời đêm, nhíu mày “ Còn muốn mưa tới khi nào không biết? ” Tiếng mưa rơi ào ào, Lục Hằng nghe không rõ hắn đang nói cái gì. Anh ta chỉ vào chiếc xe cách đó không xa, đang bị ngăn lại bởi màn mưa “ Còn lái xe về được không? ” Diệp Cựu Mạch cười “ Cậu dám lái xe đi về sao? ” Lục Hằng lắc đầu, đưa tay day day huyệt thái dương của mình “ Gọi xe thôi. ” Diệp Cựu Mạch lại cười, nụ cười còn mang theo sự trào phúng “ Hôm nay, trong trận mưa như thế này, rơi như trút nước, nếu như cậu có thể gọi được xe thì ca đêm sau này của cậu tôi bao tất. ” Vì thế, hai người tiếp tục đứng ở cửa quán bar, lang thang ở gần đó không có mục tiêu. Có rất nhiều người cũng rơi vào tình huống giống như bọn họ, đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt lo ngại nhìn về phía bầu trời, nhìn những hạt mưa, nhìn dòng xe đang di chuyển, lắc đầu, rồi thở dài. … Tu Diệp tạm thời được phái tới giải quyết những hậu quả do trận mưa to này gây nên, cô mặc trang phục của bên phòng cháy chữa cháy, giữa những người dân thường thì trông vô cùng nổi bật. Tu Diệp nói với người đội trưởng ở đó “ Trong hai mươi phút nữa sẽ có một đội nữa tới đây. ” Đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy gật đầu “ Cảm ơn bên cô đã chi viện. Những khu vực ngập nước ở trong thành phố còn rất nhiều, thực sự không có đủ người, cũng không còn cách nào khác… ” Mưa xối xả, nước mưa chảy xuống dọc theo khuôn mặt Tu Diệp, cô ngẩng đầu lên, thanh âm lạnh nhạt “ Ừm. ” Đứng cách đó một khoảng khá xa, Diệp Cựu Mạch nhíu mày. Do có khoảng cách nên hắn nhìn không rõ khuôn mặt người đó, nhưng bóng dáng, cách ăn mặc, đều mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc. Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đi xuống cầu thang. Lục Hằng gọi hắn mấy tiếng nhưng hắn hoàn toàn không nghe thấy, chỉ lo đi về phía bóng dáng kia. Nước, chậm rãi thấm ướt giày da của hắn, sau đó là ống quần. Hắn mặc kệ nước mưa đang xối vào người mình mà đi thẳng về phía trước. Đêm tối, dưới cơn mưa này, người kia xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên ngẩn ra. Cách một màn mưa, đối mặt. Đôi lời nhắc nhở Từ ngày 10/01/2019 trở đi, tất cả các chương set pass sẽ chỉ được đăng lên wordpress. Chương 21 Tường thành không cô độc sẽ được set pass và chỉ đăng wordpress. Khi nào có chương 21 bọn mình sẽ thông báo trên facebook. Gợi ý pass mình sẽ cập nhập cả trên wordpress lẫn wattpad. Trong trường hợp các bạn đọc bị chặn wordpress thì hãy lên facebook “LaStella” của bọn mình, vào phần ghi chú để xem hướng dẫn cách bỏ chặn nhé ^^ ← Chương trước Chương sau → Ở mỗi chiến trường luôn có tướng quân dẫn dắt, tướng quân như một tường thành vững chắc để giữ vững tinh thần của binh lính. Có người bảo vị tướng luôn cô độc trên chiến mã của mình, cũng có người bảo tướng quân phải là người sắc thép và có trái tim lạnh như băng mới không thể lung lay trước mọi thứ. Nhưng cho dù vị tướng ấy có tài giỏi đến đâu, cho dù tường thành ấy có cứng cáp cỡ nào cũng chỉ vì một người, một quốc gia ở đằng sau lưng. Vị tướng ấy không cô độc, chưa bao giờ gọi là cô độc trên con chiến mã của mình và cô quen biết nhau từ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, tình yêu của họ vốn dĩ đẹp như thơ tả, thế nhưng ở một thời điểm họ không thể thuộc về nhau. Cho dù tình yêu non dại ấy có nồng cháy đến đâu. Thật lâu sau đó một người là quân nhân, một người là bác sĩ họ lại gặp nhau giữa sóng gió cuộc đời. Va vào nhau rồi dây dưa không dứt, gương vỡ lại lành, còn nợ thì còn gặp lại nhau. Chỉ là tình yêu này liệu có kết thúc tốt đẹp? TƯỜNG THÀNH KHÔNG CÔ ĐỘC Tác giả Tuyên Trúc Thể loại Hiện đại, quân nhân và nữ bác sĩ, một chút thanh xuân, nữ truy, gương vỡ lại lành, sạch sủng ngọt, HE. Độ dài 37 chương Tình trạng Hoàn edit Link đọc —————– Thật ra, tên mà ông nội đặt cho cô lúc đầu không phải là Cố Hiểu Thần, mà là Cố Thần. Nhưng bà nội cô nói, cái tên này đọc lên hơi giống Cô Thành tòa thành cô độc, thế nên mới đổi lại là Cố Hiểu Thần. Tên đổi rồi, nhưng vẫn cô độc. Ít ra thì những đồng nghiệp tại bệnh viện mà Cố Hiểu Thần đang công tác đều nghĩ như vậy. Người ta chỉ biết, cô là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Ngoài những lúc nghiêm túc làm việc ra, cô cũng không mấy khi nở nụ cười vui vẻ. Cố Hiểu Thần không muốn giải thích, họ nghĩ thế nào thì cứ như thế đi. Dù sao Cố Hiểu Thần hoạt bát đáng yêu của ngày xưa, cũng đã không còn nữa. Cô từng có khoảng thời gian vui vẻ, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Đó là lúc, sau khi ông ngoại Ôn và ông nội Cố đạt được thỏa thuận chung, đồng ý để cô thoát khỏi kìm kẹp của nhà nội, trở về quê ngoại để tiếp tục học tập. Đó là lúc, cô mới thực sự cảm thấy mình có tự do chứ không phải là những giờ ngồi lì trên bàn học. Đó là lúc, cô tự cho phép bản thân tùy hứng một chút. Đó là lúc, cô quyết định theo đuổi Liễu Duệ. Tuổi cắp sách mộng mơ, Cố Hiểu Thần rất nhanh chìm ngập trong cảm giác ngưỡng mộ thầm lặng đối với bạn học Liễu Duệ học giỏi, đẹp trai và lạnh lùng. Từ một học sinh mới đến, cô dần dần quen được nhiều bạn bè, cũng dần dần bạo dạn hơn, dần dần chuyển từ trạng thái thầm mến sang công khai theo đuổi. “Tớ thích cậu, thích tất cả những gì của cậu và những gì thuộc về cậu.” Lời tỏ tình giản đơn, trong sáng ngày ấy đã từng là tất cả đối với Liễu Duệ. Cũng có chút trắc trở, cũng có chút phân vân do dự, nhưng cuối cùng cũng có thể ở bên nhau. Đó là những năm tháng đẹp nhất đối với cả hai người, bởi vì hiện tại, nó đã không còn nữa. Một cái hẹn không rõ nguyên nhân, một lời chia tay mơ hồ, cứ như vậy đem hai người chia ra làm hai nửa, ngập tràn đau thương. Cố Hiểu Thần không đợi được anh, ôm tất cả những nỗi đau đớn nhất của một người con gái, từng chút một bao bọc vết thương lại, trở thành một bác sĩ trầm lặng và cô độc. Hôm ấy tại sao anh không đến? Đã không còn là câu hỏi mà mỗi đêm cô tự mình tìm câu trả lời trong mỗi giấc mơ nữa rồi. Khép lòng mình lại, Cố Hiểu Thần thực sự chất chứa một tường thành trong tim. Cô tưởng rằng mình đã không còn có thể bị ai tác động được nữa, thế nên cô mới trở về, trở về nơi thành phố có anh. Quay lại, thì sớm muộn sẽ có ngày gặp mặt thôi, bởi vì trái đất tròn mà. Chỉ có điều Cố Hiểu Thần không ngờ tới chính là, cho dù đã 5 năm trôi qua, tường thành trong tim cô tưởng chừng đã vững chắc đến vô cùng, vậy mà chỉ vừa nhìn thấy anh, đã ầm ầm sụp đổ. Thì ra, yêu một người khắc cốt ghi tâm chính là như vậy, đến hận cũng chẳng thể nào hận được. Nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, cho dù Cố Hiểu Thần không có cách nào ghét bỏ Liễu Duệ, thì cô vẫn không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vì bây giờ và cả sau này, cô vẫn tiếp tục sống cùng với hậu quả của ngày đó để lại. Đứng trước một Cố Hiểu Thần lạnh lùng xa cách, Liễu Duệ chẳng còn cách nào khác, đành phải theo đuổi cô lại từ đầu. Ngày chia tay cách đây 5 năm, anh kháng lại mệnh lệnh chạy đi tìm cô, cuối cùng thì sao chứ? Một nhà ga trống không và một trái tim bị khoét rỗng. Thế nên lần này gặp lại, anh muốn cô phải từng chút từng chút một, lấp đầy khoảng trống đó, chữa lành vết thương đó cho anh. Cuối cùng, ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại có kết cục như vậy? Tất cả đã không còn quan trọng nữa. Liễu Duệ sẽ không hỏi, bởi vì người đó là Cố Hiểu Thần. Còn Cố Hiểu Thần? Không có khởi đầu hay kết thúc, chỉ có một câu “Tôi muốn anh ấy. Dù sống hay chết, tôi cũng chỉ muốn một mình anh ấy mà thôi.” Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy, chỉ có thể là người đó, nhất định phải là người đó. Bản thân Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ đều thừa nhận, trong chuyện tình cảm này, họ rất ích kỷ. Cô ích kỷ không kể cho anh chuyện năm đó, để anh mãi nợ cô. Anh ích kỷ phải kết hôn với cô cho bằng được cho dù mỗi ngày đều sống trên đầu họng súng. Họ xác định, cả cuộc đời này sẽ mãi ích kỷ như vậy, bất chấp mọi thứ chỉ cần giữ được người đó ở bên mình. Không thể nói rõ quan điểm như vậy có đáng được đồng tình hay không, nhưng chuyện tình cảm là của hai người, người ngoài vốn không có tư cách để bàn luận. Hơn nữa, nghề nghiệp mà họ đang cống hiến, chính là bác sĩ và quân nhân. Giống như Liễu Duệ từng nói, cô cứu chữa cơ thể, còn anh cứu lấy những gửi gắm. Họ đã lựa chọn con đường không có điểm kết thúc này, cũng không biết còn có thể cố gắng đến khi nào. Lý tưởng và thân thể này, đều đã trao cho Tổ quốc rồi, chỉ mong được giữ lại trái tim để dành cho người mà mình yêu thương. … Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà thôi. Muốn nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống thôi. Xây tường thành, nhất định phải chừa một cánh cửa. Nguồn Review Ngôn Tình Tường Thành Không Cô Độc không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện... Thể loại Hiện đại, quân nhân và nữ bác sĩ, một chút thanh xuân, nữ truy, gương vỡ lại lành, sạch sủng ngọt, HE. Độ dài 37 chương Tình trạng Hoàn edit Thật ra, tên mà ông nội đặt cho cô lúc đầu không phải là Cố Hiểu Thần, mà là Cố Thần. Nhưng bà nội cô nói, cái tên này đọc lên hơi giống Cô Thành tòa thành cô độc, thế nên mới đổi lại là Cố Hiểu Thần. Tên đổi rồi, nhưng vẫn cô độc. Ít ra thì những đồng nghiệp tại bệnh viện mà Cố Hiểu Thần đang công tác đều nghĩ như vậy. Người ta chỉ biết, cô là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Ngoài những lúc nghiêm túc làm việc ra, cô cũng không mấy khi nở nụ cười vui vẻ. Cố Hiểu Thần không muốn giải thích, họ nghĩ thế nào thì cứ như thế đi. Dù sao Cố Hiểu Thần hoạt bát đáng yêu của ngày xưa, cũng đã không còn nữa. Cô từng có khoảng thời gian vui vẻ, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt. Đó là lúc, sau khi ông ngoại Ôn và ông nội Cố đạt được thỏa thuận chung, đồng ý để cô thoát khỏi kìm kẹp của nhà nội, trở về quê ngoại để tiếp tục học tập. Đó là lúc, cô mới thực sự cảm thấy mình có tự do chứ không phải là những giờ ngồi lì trên bàn học. Đó là lúc, cô tự cho phép bản thân tùy hứng một chút. Đó là lúc, cô quyết định theo đuổi Liễu Duệ. Tuổi cắp sách mộng mơ, Cố Hiểu Thần rất nhanh chìm ngập trong cảm giác ngưỡng mộ thầm lặng đối với bạn học Liễu Duệ học giỏi, đẹp trai và lạnh lùng. Từ một học sinh mới đến, cô dần dần quen được nhiều bạn bè, cũng dần dần bạo dạn hơn, dần dần chuyển từ trạng thái thầm mến sang công khai theo đuổi. “Tớ thích cậu, thích tất cả những gì của cậu và những gì thuộc về cậu.” Lời tỏ tình giản đơn, trong sáng ngày ấy đã từng là tất cả đối với Liễu Duệ. Cũng có chút trắc trở, cũng có chút phân vân do dự, nhưng cuối cùng cũng có thể ở bên nhau. Đó là những năm tháng đẹp nhất đối với cả hai người, bởi vì hiện tại, nó đã không còn nữa. Một cái hẹn không rõ nguyên nhân, một lời chia tay mơ hồ, cứ như vậy đem hai người chia ra làm hai nửa, ngập tràn đau thương. Cố Hiểu Thần không đợi được anh, ôm tất cả những nỗi đau đớn nhất của một người con gái, từng chút một bao bọc vết thương lại, trở thành một bác sĩ trầm lặng và cô độc. Hôm ấy tại sao anh không đến? Đã không còn là câu hỏi mà mỗi đêm cô tự mình tìm câu trả lời trong mỗi giấc mơ nữa rồi. Khép lòng mình lại, Cố Hiểu Thần thực sự chất chứa một tường thành trong tim. Cô tưởng rằng mình đã không còn có thể bị ai tác động được nữa, thế nên cô mới trở về, trở về nơi thành phố có anh. Quay lại, thì sớm muộn sẽ có ngày gặp mặt thôi, bởi vì trái đất tròn mà. Chỉ có điều Cố Hiểu Thần không ngờ tới chính là, cho dù đã 5 năm trôi qua, tường thành trong tim cô tưởng chừng đã vững chắc đến vô cùng, vậy mà chỉ vừa nhìn thấy anh, đã ầm ầm sụp đổ. Thì ra, yêu một người khắc cốt ghi tâm chính là như vậy, đến hận cũng chẳng thể nào hận được. Nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, cho dù Cố Hiểu Thần không có cách nào ghét bỏ Liễu Duệ, thì cô vẫn không thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vì bây giờ và cả sau này, cô vẫn tiếp tục sống cùng với hậu quả của ngày đó để lại. Đứng trước một Cố Hiểu Thần lạnh lùng xa cách, Liễu Duệ chẳng còn cách nào khác, đành phải theo đuổi cô lại từ đầu. Ngày chia tay cách đây 5 năm, anh kháng lại mệnh lệnh chạy đi tìm cô, cuối cùng thì sao chứ? Một nhà ga trống không và một trái tim bị khoét rỗng. Thế nên lần này gặp lại, anh muốn cô phải từng chút từng chút một, lấp đầy khoảng trống đó, chữa lành vết thương đó cho anh. Cuối cùng, ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ lại có kết cục như vậy? Tất cả đã không còn quan trọng nữa. Liễu Duệ sẽ không hỏi, bởi vì người đó là Cố Hiểu Thần. Còn Cố Hiểu Thần? Không có khởi đầu hay kết thúc, chỉ có một câu “Tôi muốn anh ấy. Dù sống hay chết, tôi cũng chỉ muốn một mình anh ấy mà thôi.” Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy và sau này cũng vậy, chỉ có thể là người đó, nhất định phải là người đó. Bản thân Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ đều thừa nhận, trong chuyện tình cảm này, họ rất ích kỷ. Cô ích kỷ không kể cho anh chuyện năm đó, để anh mãi nợ cô. Anh ích kỷ phải kết hôn với cô cho bằng được cho dù mỗi ngày đều sống trên đầu họng súng. Họ xác định, cả cuộc đời này sẽ mãi ích kỷ như vậy, bất chấp mọi thứ chỉ cần giữ được người đó ở bên mình. Không thể nói rõ quan điểm như vậy có đáng được đồng tình hay không, nhưng chuyện tình cảm là của hai người, người ngoài vốn không có tư cách để bàn luận. Hơn nữa, nghề nghiệp mà họ đang cống hiến, chính là bác sĩ và quân nhân. Giống như Liễu Duệ từng nói, cô cứu chữa cơ thể, còn anh cứu lấy những gửi gắm. Họ đã lựa chọn con đường không có điểm kết thúc này, cũng không biết còn có thể cố gắng đến khi nào. Lý tưởng và thân thể này, đều đã trao cho Tổ quốc rồi, chỉ mong được giữ lại trái tim để dành cho người mà mình yêu thương. ... Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà thôi. Muốn nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống thôi. Xây tường thành, nhất định phải chừa một cánh cửa. - '' " Trích từ truyện Review by Lâm Phi - Bìa Hy Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Google/huaban

tường thành không cô độc