tiểu bảo bối em là của riêng tôi

Hai tiểu bảo bối của Marian Rivera và Dingdong Dantes thừa hưởng nét đẹp xinh xắn, sắc xảo của cả bố và mẹ nên vừa chào đời đã được người hâm mộ ưu ái gọi là "em bé hoàng gia của showbiz Philippines" và nhận được 4 hợp đồng quảng cáo với mức cát-xê cao Tiểu Bảo Bối được về nhà nằm vì cô bé vẫn hôn mê. Mom thì đã ổn định tinh thần. Cả gia đình đã chấp nhận sự thật và chờ đợi tiểu Bảo Bối. Hai năm sau: - Này Michael, em lên phòng đem tập vở xuống, anh bao tập giúp em và tiểu Bảo Bối - Ok, Henry là nhất, em mua kem cho anh, hương chocolate nha- Michael nịnh nọt Nếu bạn muốn có những cái tên facebook vừa đẹp độc mà vừa ý nghĩa thì chọn ngay những cái tên trong bảng sau đây. Bảng tên facebook đẹp ý nghĩa của SCR.VN bạn có thể tham khảo thêm. Đơñ-Gįảñ Vì-Ťåø Yêŭ.ʍàŸ ök. Báñ-Ñụ Çừøî-Müå-Ñứøç Mắt. Bạn đang đọc truyện Muốn Em Là Của Riêng của tác giả Khánh Huyền Trần. Lại là một ngày như mọi ngày, Mễ Nhiên lại thấy đám người đòi nợ tới, ba c Bảo Bối Trả Thù - Chương 03. \'\'Bảo Bối, mẹ phải làm sao đây? Con phải mạnh khỏe nhé \'\'. Trên sân thượng gió thổi thoang thoảng khẽ thổi bay mái tóc dài của Tịch Nhã Ân, cô đứng tay dựa vào lan can ánh mắt xa săm nhìn xuống bên dưới, lúc này hắn cầm tay ả nhanh Site De Rencontre Gratuit Non Payant En Belgique. Reads 844,257Votes 23,327Parts 46Complete, First published Jun 29, 2016Table of contentsWed, Jun 29, 2016Thu, Jun 30, 2016Fri, Jul 1, 2016Mon, Jul 4, 2016Thu, Jul 7, 2016Fri, Jul 8, 2016Sun, Jul 10, 2016Mon, Jul 11, 2016Tue, Jul 12, 2016Tue, Jul 12, 2016Chap 10 Bắt cóc - Nỗi đau về tinh thần .Fri, Jul 15, 2016chap 11 Bắt cóc 2- Nỗi đau về thể xác !Wed, Jul 20, 2016Thu, Jul 21, 2016Chap 13 Khởi đầu cho hạnh phúc Fri, Jul 22, 2016Sat, Jul 23, 2016Sat, Jul 23, 2016Mon, Jul 25, 2016Tue, Jul 26, 2016Tue, Jul 26, 2016Chap 19 Đi làm cùng anhWed, Jul 27, 2016Chap 20 Điều đó là sự thật ??? Thu, Jul 28, 2016Thu, Jul 28, 2016Chap 22 Đừng hiểu lầm 2.Fri, Jul 29, 2016Sat, Jul 30, 2016Sat, Jul 30, 2016Sun, Jul 31, 2016Tue, Aug 2, 2016Tue, Aug 2, 2016Wed, Aug 3, 2016Thu, Aug 4, 2016Thu, Aug 4, 2016Chap 31 Thật sự nhầm người ???Sat, Aug 6, 2016Mon, Aug 8, 2016Mon, Aug 8, 2016Chap 34Em chưa trả cho anh tình cảm của em!Mon, Aug 8, 2016Tue, Aug 9, 2016Chap 36 Không chịu buông tha 1Thu, Aug 11, 2016Chap 37 Không chịu buông tha2Thu, Aug 11, 2016Thu, Aug 11, 2016Sun, Aug 14, 2016Sun, Aug 14, 2016Mon, Aug 15, 2016Tue, Aug 16, 2016Tue, Aug 16, 2016Tue, Aug 16, 2016Thu, Aug 18, 2016Author Jenny Thể loại nghiêm túc - người lớn Bộ truyện này mình tự viết nhé , nếu muốn chuyển thể hoặc đem truyện đi thì xin mình nha ~, chân thành cảm ơn mọi người nếu đọc ~~~~ ___________________________________________- NỘI DUNG đọc => hiểu ^0^ Khuôn mặt cô đã đỏ ửng từ lâu, cúi đầu không dám nhìn anh, hôm nay anh sao vậy? tính cách lẫn cách nói chuyện đều khác - Anh tính làm gì ? - Đoán đi! Nói rồi Lục Phong dùng cánh tay ôm lấy eo cô. Bảo Nhi không kịp phản ứng thì đã bị anh công kích ngay mạnh mẽ tấn công môi cô . Ngậm lấy cắn mút thỏa thích hai cánh môi non mềm của cô , rất ngọt , ngọt ngào tới mức anh vừa chạm vào đã không còn khống chế được bản thân. Bảo Nhi thảng thốt lại khó chịu đẩy anh ra nhưng sức cô lại quá yếu .Cánh tay càng siết chặt , ép cô sát chặt vào người. Mắt cô trợn trắng, trái tim không kiềm được mà nhảy nhót lung tung. Lục Phong xâm chiếm miệng cô cuồng dã hơn bao giờ hết, sự mềm mại và ngọt ngào này khiến anh phát lúc sau , khi hô hấp không thể trụ nổi nữa,Lục Phong mới chịu rời khỏi đôi môi kia. Nhưng lại đột ngột ôm chặt lấy cô , đôi môi mỏng thủ thỉ bên tai cô . - Hạ Bảo Nhi, kể từ bây giờ em là vợ của Triệu Lục Phong tôi! ___________________________________ Sau khi sắp xếp đồ ở bệnh viện, cô theo anh về biệt thự, mẹ cô đã về rồi, bà muốn tiếp tục cai quản công ty Hạ gia, dù gì nó cũng là tâm huyết cả đời của bà và ông ta. TốiĂn tối xong, cô lên lầu còn anh thì lái xe đi đâu cô cũng không biết, anh ta chỉ nói là cô đừng chờ, bên trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại một mình Bảo Nhi, để điện thế rồi lên phòng đi ngủ. *Bang Lục Thiên - Kính chào Đại ca, Nhị ca. Đám vệ sĩ thấy anh và Minh Huy đi vào liền khom người cúi chào cung kính, anh không nói gì chỉ có Minh Huy gật đầu, cả hai đi vào căn phòng dành riêng cho bang, mồi và rượu được đem lên, Minh Huy thì quàng mỗi bên một em, hai con nhỏ kia ra sức đưa rượu cho cậu, anh ngồi một bên mà nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, cất giọng lên nói - Cậu có thể ngừng được chưa? - Lục Phong à!Như vậy thoải mái lắm đó, nếu cần tớ có thể cho cậu một em. Hai con nhỏ kia nghe cậu nói vậy thì khuôn mặt sáng như lượm được vàng, vội cầm ly rượu qua bên mời anh - Anh à, để đêm nay em phục vụ anh nhé ! Cô ta cất tiếng nói mờ ám, bàn tay di chuyển khắp cơ thể anh, khi bàn tay cô ta dần dần di chuyển đến chỗ đó thì một âm thanh rợn người vang lên. '' rắc'' Tay cô ta đã bị anh tóm từ lúc nào, không thương tình mà bẻ luôn cánh tay cô ta, con ả đó hét lên một tiếng, nước mắt giàn dụa, anh gầm lên - Biến! Cô ta vội đứng dậy, khuôn mặt trắng bệt đi ra ngoài cùng nhỏ kia, thấy vậy cậu liền nói - Cậu có cần nặng tay vậy không? Anh không trả lời chỉ nhâm nhi ly rượu, đối với anh, chỉ có Bảo Nhi và duy nhất một mình cô mới được chạm vào anh , sau khi ngồi được hơn một tiếng thì đứng lên cầm áo khoác đi ra cửa không thèm ngó ngàng gì tới cậu làm cậu tức muốn sôi máu . ______ Lúc nữa đêm, lại bị một tiếng vang rối loạn đánh thức , cô chợt tỉnh dậy, sát vách truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo, phản ứng đầu tiên trong đầu Bảo Nhi đó chính là có trộm, vén chăn lên rón rén xuống giường . Thuận tay lục lọi tìm đồ vật thích hợp cầm ở trên tay để ngừa ngộ nhỡ..... Rõ ràng hai gian phòng cách nhau rất gần, Bảo Nhi lại cảm thấy như xa một thế kỉ vậy, bên tai âm thanh càng ngày càng gần , tay cô rỉ ra mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều, một lát sau lấy hết dũng khí , nhanh chóng mở cửa phòng bên kia, giật mình kinh ngạc , âm thanh biến mất, đèn mở, bên trong phòng một người cũng không có , làm sao lại như vậy? Vừa rồi âm thanh nghe được rất rõ mà .Cho đến khi bên tai một lần nữa truyền đến âm thanh , Bảo Nhi mới giật mình , trong phòng tắm có người. Trên thủy tinh hiện ra bóng dáng cao lớn của một người rất rõ ràng, cô nhanh chóng lao đến đập mạnh vào cổ của hắn , thật may là Lục Phong phản ứng đủ nhanh, lắc mình một cái tránh khỏi công kích của cô, tay nhắm chặt tay cô, còn cô thì đang nhắm mắt. - A...mau buông ra....buông ra - Cô nhắm mắt nhưng miệng cứ hét lên. - Im, làm gì em la giữ vậy ? Âm thanh khí phách vang lên khiến Bảo Nhi nhanh chóng thức tỉnh , mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô, đây là sao ? Sao lại là anh?Bảo Nhi đã đoán sai, vội vàng vứt bỏ chứng cứ phạm tội trong tay - Sao lại là anh? Hơn nữa đêm anh phát ra một vài âm thanh kia, tôi còn tưởng rằng... - Tưởng rằng sao ? - Ăn trộm chứ Cô liếc anh một cái -Ăn trộm sao? Em nghĩ khu biệt thự này là cái gì vậy? Mạng lưới bảo vệ ở đây cao lắm đấy ! - Lục Phong cố nhịn cười, cô thật là ngây thơ mà ! - Vậy thôi anh ngủ đi, tôi đi về phòng trước ! Nói rồi cô xoay người bước đi, vừa mới bước ra được một bước, cánh tay liền bị ai đó nắm chặt bị anh kéo đến trước mặt, cự ly giữa hai người chỉ ngắn ngủi mấy tấc, hơi thở ấm áp của anh lan tỏa trên mặt cô , cô đỏ mặt vội nói - Anh muốn làm gì ? - Không phải nữa đêm em qua đây kiếm tôi là có mục đích sao ? - Anh...anh đừng hồ đồ, là do anh ở bên này phát ra âm thanh làm cho người ta hiểu lầm nên tôi mới qua đây .- Cô vội giải thích, trong lòng đang sợ hãi, anh ta sẽ không làm gì mình chứ? - Ưmh...- Lục Phong nhìn cô vẫn nói nhảm , cánh môi màu hồng mở ra đóng lại tràn đầy hấp dẫn , cúi người ngậm lấy cánh môi đó, vốn chỉ muốn cho cô không nói nữa nhưng hương vị ngọt ngào của cô vượt qua tưởng tượng của anh, lại càng hôn sâu hơn. - Ông à ! có mấy người mặc đồ đen đến tìm ông kìa ! - mẹ cô hốt hoảng chạy vào trong gọi chồng mình - Bà làm gì la lối um sùm vậy, để tui ư..........- ông đang nói thì thấy bọn chúng đi vào , theo sau là 1 người khôi ngô, tuấn tú . - Bây giờ ông muốn sao đây? mắc nợ rồi còn trốn à ?- từ đâu giọng nói của 1 tên bảo vệ phát lên làm không gian càng trở nên u ám . - Ơ ...tôi không có, chỉ là tôi chưa...có..tiền..cho các người!- ông vừa nói vừa run - Ông lại mắc nợ người ta nữa à ....trời ơi...- bà đang nói thì bỗng nhiên ngất xỉu . - Bà ơi bà....mau dậy đi bà...tôi ..tôi xin lỗi. - Ông chủ , bây giờ làm sao đây ?- người bảo vệ đó quay sang Triệu Khắc Minh nói . - Giết - ông ta nói ghê quá...*run run* ác quá ! - Xin ...xin ông tha mạng cho tôi , tôi hứa là sẽ trả đủ số nợ cho ông , cầu xin ông !- ông quỳ xuống van xin Triệu Khắc Minh đang định nói thì 1 giọng nói trong veo cất lên, trong giọng mang theo sự lo sợ và hoảng hốt - Cha à , mẹ bị sao vậy, còn mấy người này là ai ?- cô - Sao con lại xuống đây !- cha cô thấy cô liền mắng . - Cô ta là ai ?- Triệu Khắc Minh khi thấy cô thì liền thay đổi ý định ban đầu là giết ông, thay vào đó bắt cô gái này thì hay hơn , dù gì nhìn cô ta cũng không tệ cho lắm . - Là...là con gái tôi - ông run rẩy nói - Ông không cần trả nợ.....nhưng với 1 điều kiện...- ông nghe Triệu Khắc Minh nói vậy thì vội mừng nhưng không bao lâu sau niềm vui đó đã biến mất . - Nhưng ...sao ? - Tôi muốn con gái Triệu Khắc Minh nói - Sao ?- cô khi nghe nói như vậy thì khiếp sợ . - Sao? 1 là ngay bây giờ trả nợ cho tôi, 2 là con gái ông, ông chọn đi !- ông ta nói xong thì đi ra ngoài - Cha à ...không thể được- cô nói - con hãy đồng ý đi .- ông nhắm mắt nói - Sao? - bây giờ tính mạng cha và mẹ con đang nằm trong tay con , làm ơn đồng ý đi - ông cắn răng nói - Nhưng con không muốn !- cô vừa khóc vừa nói - Cầu xin con, hãy đồng ý đi nếu không ta và mẹ con chết cho con coi - ông đau lòng nói '' Bảo Nhi, cha xin lỗi ''- ông suy nghĩ - Đừng..con...con đồng ý - cô khổ sở nói - Cảm ơn con...cảm ơn - ông mừng rỡ nói - Không sao đâu ạ - cô mỉm cười nhưng mấy ai biết được trong lòng cô đang đau thế nào chứ ! - Sao ? đã nói chuyện xong chưa ?- Triệu Khắc Minh nham hiểm nói - Tôi đồng ý - cô nói - Tốt , bây giờ cô đi theo tôi, đồ đạc tôi sẽ chuyển qua sau - được !- cô - Cha à, nhớ ở nhà giữ gìn sức khỏe, đừng chơi nữa ,cha nhớ chăm sóc tốt cho mẹ - cô nói - Được , con đi đi - ông - Vâng!- cô nói xong thì liền đi theo nhóm người mặc đồ đen , leo lên xe rồi đi mất ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,, - Chào mừng người trở về - đám người hầu xếp 2 hàng cúi đầu chào khi thấy Triệu Khắc Minh về - umk, dẫn cô gái này lên phòng của cô ta, đồng thời nói cho cô ta biết nội quy của nơi này - Triệu Khắc Minh nói xong thì lên lầu - À... Phong nhi đâu rồi !- ông quay lại làm đám người hầu đứng tim, nghe ông hỏi vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm . - Thưa..cậu chủ đã ra ngoài lúc sáng sớm rồi ạ !- dì Minh đứng ra nói - gọi nó về đây ngay lập tức - nói xong ông đi thẳng lên lầu - Vâng!- dì Minh nói xong thì đám người hầu đều tản ra, ai đi làm việc của người nấy - Mời cô đi theo tôi !- dì Minh quay sang cô nói - Vâng - cô - Cô tên gì ? - Cháu tên là Hạ Bảo Nhi! - cô mấy tuổi rồi ? - Dạ 20 ạ ! - umk, đây là phòng của cô và đây là nguyên tắc trong nhà 1 Không ra ngoài nếu không có sự cho phép của ông chủ hoặc cậu chủ .2 Không được vào phòng làm việc của ông Không được tò mò hoặc thắc mắc chuyện gì . 4 Không gây ồn ào và cuối cùng là không được tắt đèn vào ban đêm , cô đã hiểu chưa ? - Vâng, tôi hiểu rồi - Được, cô cứ ở đây nghỉ ngơi , nếu cần gì cứ gọi tôi- nói rồi bà đi ra khỏi phòng , để cô ở lại trong đó . _________________________________________ - Alo- giọng nói của 1 người con trai mang khuôn mặt lạnh ngắt với đôi mắt chim ưng . ''......'' - Tôi biết rồi! - anh nói xong thì tắt máy - Chuyện gì vậy ?- cậu hỏi - Không có chuyện gì, cha tôi kêu về , cậu ở lại giải quyết êm xuôi chuyện trong bang đi !- anh nói xong thì đi thẳng ra ngoài không nhìn lại . _______________________________________________________- hết chap 1 Đánh giá từ 69 lượt Truyện tình yêu kể về Hạ Bảo Nhi, một cô tiểu thư đầy hồn nhiên cùng nhan sắc xinh đẹp, có đôi mắt ngây thơ hút hồn nhiều chàng trai. Sinh ra trong một gia đình giàu có, sở hữu một công ty lớn cùng đó là mái ấm hạnh phúc mà nhiều người mơ ước, nhưng nó không tồn tại được bao lâu thì bị tan vỡ bởi đồng một biến cố khiến công ty gia đình rơi vào vòng xoáy lao lý đúng là một thời để nhớ, dẫn đến cuộc hôn nhân thương mại mà cô là người trong cuộc. Một cuộc hôn nhân không tình yêu và đầy nước mắt, anh không hề yêu cô thậm chí còn xem cô là hạng đàn bà cần tiền. Mời các bạn đón đọc truyện Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi đầy kịch tính này. ''Crap....crap''- Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, cả căn phòng như náo nhiệt đi hẳn, các tên lúc nãy đánh Lục Phong cũng vỗ tay, cô và anh ngơ ngác nhìn xung quanh, chuyện gì vậy nè, Minh Huy và Hàn Dư bước tới, đỡ cô và anh đứng dậy - Kế hoạch thành công...yeah- Hai người vỗ tay nhau. - Kế hoạch?- Cô và anh đồng thanh ''Gật .....gật'' - Vậy những chuyện này? - Là tôi và Hàn Dư bày ra,những người này là do tôi thuê nên yên tâm, đánh không có chết đâu !Jen Đánh gần chết thôi đúng không ạ ?- Minh Huy - Cảm ..ơn- Anh yếu ớt nói, nhờ họ mà anh biết anh yêu cô thế nào và nhờ vậy mà cô mới trở về bên anh - Không có chi, bây giờ đưa cậu vào bệnh viện đi!Đánh đến đi bệnh viện luôn mà nói yên tâm hả ông nội Minh Huy ? - Minh Huy nói rồi qua dìu Lục Phong đi ra xe! ............... Bác sĩ nói vết thương của anh không nguy hiểm gì mấy nhưng cần ở lại để theo dõi, nói gì anh cũng không chịu, anh luôn nói mọi thứ đều ổn, cuối cùng vẫn là Bảo Nhi thuyết phục được anh miễn cưỡng đồng ý nằm viện. Mấy ngày nay Bảo Nhi cũng không được rãnh rỗi, cả ngày đều lo làm thức ăn cho anh ăn, người đàn ông này thật là được lợi còn khoe mẽ, còn muốn cô tự mình làm anh mới ăn, nếu không tình nguyện đói chết. Đúng là tức chết này sao cô chịu được, chỉ có thể ngày ngày làm cho anh, vì cô nấu cơm rất ngon, nên anh luôn kén này cũng không,cái kia cũng không! - Tiểu nhi à, em thương anh không vậy?Ăn những thứ này sao anh chịu nỗi,nhạt nhẽo muốn chết, một chút mỡ cũng không có, làm sao ăn được?- Lục Phong tính trẻ con đẩy chén cháo và đĩa thức ăn nhỏ ra trước mặt, uất ức nhìn cô. Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, sau đó như dỗ một đứa bé mà dụ dỗ anh - Ngoan, bác sĩ đã nói rồi, bây giờ anh mới vừa hồi phục lại, không thể ăn những thức ăn đầy dầu mỡ kia, cháo này rất thơm, nhanh nếm thử một chút, há miệng Múc một muỗng đút đến miệng của Không ăn đâu !- Lục Phong hất mặt, có chiều hướng muốn chống lại tới cùng. Bảo Nhi dù tức giận đến đâu cũng không mắng anh được, dù gì anh vẫn còn là bệnh nhân. - Vậy anh muốn như thế nào mới chịu ăn, nhưng cũng phải nói trước là không cho phép ăn đồ ăn đầy dầu mỡ, những điều kiện khác em đều đồng ý với cô nói thế, Lục Phong nở nụ cười nham hiểm, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại - Có thật không? Điều kiện gì cũng có thể?- Anh nghiêm túc nói, lại làm cho toàn thân Bảo Nhi một đợt da gà nổi lên. - Thế nào, em nói không giữ lời sao? Vậy coi như cứ để anh đói chết đi- Rất ấm ức quay lưng về phía cô, thật ra thì trong lòng đã sớm hồi hộp, anh cũng không tin, cô sẽ bỏ mặc mình đói Aiz. . . . . .-Bảo Nhi rất bất đắc dĩ, gặp phải một người đàn ông còn trẻ con hơn cả đứa bé, cô có thể làm gì chứ - Được rồi, nhưng phải nhớ, trừ ăn đồ ăn dầu mỡ Yên tâm, anh biết mà!- Lục Phong xấu xa cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm - Dùng miệng của em đút cháo cho anh! Bảo Nhi mở mắt thật to, mặt cũng lập tức đỏ đến cổ, yêu cầu như thế hình như hơi quá đáng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện đấy?- Đây chính là em nói, trừ thức ăn dầu mỡ, những điều kiện khác đều có Điều này rõ ràng là anh đang dùng lời nói vừa rồi của cô để đối phó với cô hay sao? Người đàn ông này thiệt là, trong đầu cả ngày đều là những chuyện này sao?- Nhưng. . . .Đây là bệnh viện.. -Bảo Nhi Phong nhìn chằm chằm cô - Vậy tính để anh đói chết? Bảo Nhi cuối cùng cũng đồng ý, mở cửa nhìn xung quanh xem thử có ai không, mới ngoan ngoãn trở lại bên giường, lúng túng ăn một muỗng cháo vào trong miệng, sau đó từ từ đến gần, dưới cái nhìn nóng bỏng của Lục Phong, chuyển cháo vào trong miệng của anh, đang muốn đứng dậy, chợt, một tay của Lục Phong giữ chặt eo của cô, một tay khác giữ đầu của cô lại, không để cho môi của cô rời đi, tiếp theo chính là một nụ hôn mãnh liệt và triền miên hơn Nhi đầu tiên còn phản kháng lại, nhưng cuối cùng không còn cách nào kiềm chế được nên yên lặng bị người đàn ông này hấp dẫn............ Ba tháng sau....... Cô đã cùng Hiển Hiển chuyển về nhà của anh ở, anh đã trả điện thoại lại cho cô, anh tin cô sẽ không rời xa mình, trong lúc anh đang kí vào sấp tài liệu thì cô từ trong phòng tắm chạy ra - Lục Phong, cho em đi đến sân bay nha! Anh đang làm bỗng giật mình ngước mắt lên, cô còn muốn đi? Nhất quyết không được. - Em còn muốn đi đâu ?- Anh rống lên - Hửm? Em có đi đâu đâu?- Cô ngơ ngác nói - Chứ sao lại đến sân bay ?- Anh đứng dậy đi về phía cô - Anh hiểu lầm rồi, Gia Minh mới về nên em cùng Hiển Hiển ra đó !- Cô vội giải thích Nghe đến cái tên Gia Minh anh chợt nhớ lại, Hiển Hiển là con của cô với anh ta sao?Trong mắt ánh lên nỗi lo sợ, sợ những điều anh đang nghĩ là sự thật, vội giơ tay ra kéo cô vào lòng, bên tai thủ thỉ - Làm ơn nói cho anh biết quan hệ giữa em và Gia Minh đi !

tiểu bảo bối em là của riêng tôi